Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

On the road (1)


Trên đường đi công tác, thấy cảnh rất là đẹp, không biết chụp ảnh, nhưng cứ chụp bừa đi. Ảnh chụp bằng máy point-and-shoot, và chụp trong lúc xe ô tô phóng vèo vèo.

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Kỷ niệm

1 tháng chưa viết thêm entry nào!

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Nụ hôn tử thần!

Móa, tiêu đề  nghe giống tên phim nhở! Ốm. Chắc mắc bệnh ngủ Chagas rồi! Cái bệnh gây ra do một loại bọ xít chuyên trị bậu lên mặt người mà hút máu ấy (vì thế tây nó gọi là bọ xít hôn!)

Đoán thế thôi, chứ đi khám ở đâu mà biết. Các bác giáo sư tiến sĩ cứ nói nước đôi, bác bảo có, bác bảo không, chả biết có hay không có bệnh này, cũng chả bảo là nhân dân nghi ngờ mắc bệnh chagas thì đi khám ở đâu đâu. Các bác không biết thì các bác nhờ đồng nghiệp ở 63 Trần Hưng Đạo hay số 6 Ngọc Khánh đi. Bệnh tật nguy hiểm các bạn ấy sẽ lao đến nghiên cứu ngay, kể cả chết như bác sĩ Ý trong dịch SARS năm rồi! Đằng này cứ bảo chưa có nghiên cứu với chưa có ai báo cáo. Sẽ nghiên cứu là bao giờ thì các bác mới nghiên cứu được? Giả dụ bệnh nhân bị mắc bệnh đi nữa thì các bác phát hiện ra được không? Hầu như người mắc bệnh có triệu chứng rất là thoáng qua, chả đặc hiệu gì, muốn khám phải làm xét nghiệm, soi máu tươi tìm ký sinh trùng, các bác đã lấy máu ai soi chưa?  

Một việc đơn giản hơn là các bác đã mổ ruột con bọ xít ra tìm ký sinh trùng trong đấy chưa hay bắt về phơi khô, gắn nhãn, cho vào hộp, rồi chụp ảnh lên dọa nhân dân? Có thể bác muốn khoe công trình nghiên cứu nhiều năm của bác, hoặc cũng có thể cũng lại vô tình thôi, các bạn trồng cải cạnh tranh nhau dật tít rất rùng rợn, thế là bị thế lực đen tối lợi dụng để gây tâm lý hoang mang trong nhân dân trước dịp đại lễ! (Tớ nghĩ linh tinh, vì bị chagas gây viêm màng não cấp!). Bác tô huy "Thơm" và bác nguyễn quốc "Một trăm vạn" nên có một quy định chung nào đó về việc công bố các thông tin y tế trên phương tiện thông tin đại chúng, nhỉ? 

Tớ chả biết hỏi ai, lại phải hỏi anh gúc gờ. Thú vị phết. Bệnh không lây lúc con bọ xít nó đốt đâu. Bệnh lây chủ yếu là do tiếp xúc với cứt con bọ xít (ngoài ra lây do truyền máu và từ mẹ sang con). Có thể khi bọ xít đốt, rồi ỉa ra bên cạnh, người bị đốt không biết xoa với gãi làm cứt bọ xít vấy vào vết thương. Một cách lamf lây bệnh nữa là ăn phải thức ăn có cứt bọ xít.  Sao chưa thấy bác nào dặn nhân dân nấu nướng, đậy điệm thức ăn cẩn thận

Vẫn chưa hiểu sao các nhà khoa học Việt Nam chỉ khuyên bắt bọ xít bằng tay mà không phun thuốc. Phun thuốc thì sao nhỉ? thuốc diệt muỗi diệt gián ấy? những thuốc ấy có tác dụng gì không? Gúc gờ bảo ở châu Mỹ la tinh phun thuốc diệt côn trùng có Deltamethrin là chất vẫn dùng diệt muỗi trong phòng chống sốt rét mà?

Cứ lật giường lật chiếu lên xịt bằng thuốc diệt muỗi phát, chả hết bọ xít thì cũng sạch ruồi muỗi, rồi tính sau! 

Linh tinh tí thôi. Mệt. Chagas! 

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Đi lạc

Một tay chị cầm xích chó, một tay chị nắm tay anh, một tay anh nắm tay chị, một tay anh cầm cứt chó. 

Một anh tay cầm xích chó. Một anh tay dắt xe đạp. Hai anh nắm tay nhau. 

Đường tròn. Một mình. Chả nhớ vòng mấy lần. Không biết qua phố nào. Gặp cái  nhìn lạnh lùng... qua ống nhòm. Nóc nhà màu trắng. 




Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Tiếp câu chuyện cái trinh...

Tớ hay đọc báo và viết bình luận vài câu ngắn ngắn (không liên quan đến phản biện xã hội nhá). 
Đôi khi tớ cũng vất vả khi một em bé trai ở Đồng Nai vào viện, lúc chết lại thành bé gái và đưa về gia đình ở Bình Dương, em bé 3 tuổi lại thành người phụ nữ 30 tuổi đi lại khắp nơi trong vùng nên mắc bệnh, hay bệnh ở lợn lại thành bệnh của người, hoặc ví dụ mới nhất như thế này:
Nguyên văn thông báo của Bộ Y tế: "3.Tả (A00): ghi nhận 19 trường hợp mắc mới, không có tử vong." và    "6.Sốt xut huyết (A90): Trong tháng ghi nhận 3.388 trường hợp mắc tại 40 tỉnh, thành phố, trong đó có 09 trường hợp tử vong".
Còn đây là tin của Thông tấn xã Việt Nam: Đặc biệt, trong tháng 5 đã ghi nhận 3.388 trường hợp mắc phẩy khuẩn tả tại 40 tỉnh, thành phố, trong đó có chín trường hợp tử vong".
Tớ chả bức xúc gì đâu, báo cứ thế nên việc tớ làm cũng thú vị, chứ báo đúng hết, thì người ta tự đọc báo chứ đợi tớ đọc với bình luận làm gì! 
Hôm nay mọi người cùng đọc với tớ bài báo này nhá. Đề tài này không thuộc lĩnh vực tớ thích bình luận, nhưng tớ quan tâm vì liên quan đến cái vụ đàn ông có trinh. Tớ sợ khi nào người yêu tớ bắt tớ đến chỗ bà đấy khám! Đùa thế thôi, đến GS Nguyễn Tài Thu còn bảo khó lắm thì tớ chả tin là  sờ dái tai mà đoán được dái ...đái! (viết rất rõ rồi nhé, hy vọng không còn bạn nào đề nghị giải thích thêm)
Ghi chú: Chữ in nghiêng là trích từ bài báo, chữ thường là ý kiến của tớ. 
Một trong ba chàng trai ngồi tù oan lĩnh án 'trên cả tử hình'
Tiêu đề này tớ thấy có mấy điểm không ổn: 
  • "Một trong ba chàng trai" sẽ làm cho người đọc rất băn khoăn trong 3 người bị chụp ảnh trong bài báo, thì người "lĩnh án" là ai. Vì bài báo nói đến nhiễm HIV,  làm 2 người còn lại có thể sẽ bị nghi ngờ là bị nhiễm HIV, và có thể sẽ bị ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của họ. 
  • "trên cả tử hình" là không chính xác, gây ra hiểu nhầm là bị nhiễm HIV là đồng nghĩa với chết hoặc kinh khủng hơn cả chết. Trong thực tế, không phải cứ nhiễm HIV là sẽ chết ngay. Nếu sống lành mạnh, được chăm sóc y tế đầy đủ, người nhiễm HIV  khỏe mạnh và lao động bình thường trong thời gian dài. 
  • "tù oan" là chưa chính xác, vì tòa đã xử oan hay không đâu mà báo lại thay tòa tuyên bố là oan?
"Khuya ngày 2/6, đang ngủ, điện thoại rung, đầu bên kia cô bạn đồng nghiệp giọng có vẻ hốt hoảng:
- Anh biết tin về ba thanh niên tù oan chưa? Có một người trong số họ bị HIV.
Tôi bật dậy gọi cho Thu Hà, Phó Tổng Giám đốc Công ty cổ phần truyền thông S là nơi sản xuất nội dung kênh 02TV, một kênh truyền hình chuyên về sức khoẻ và có chuyên mục “Sống cùng HIV”. Đầu dây bên kia có cảm giác Thu Hà đang nén tiếng thở dài: “Em sẽ là cầu nối để A đến được nơi khám, chữa bệnh và cấp thuốc miễn phí. Phải cho A uống thuốc ngay càng sớm càng tốt anh ạ. Sao ở đời lại có người tội thế không biết.”

"Sáng sớm hôm sau tôi gọi cho A., giọng A. bình thản: Em không sao hết, tin vịt. Tôi thở phào nhẹ nhõm định bốc máy mắng cô bạn đồng nghiệp nhưng vẫn bán tín, bán nghi nên gọi cho bố A. Ông thừa nhận chuyện A. bị HIV là có thật. Để chắc chắn, tôi gọi cho bà Phạm Thị Hồng, đang công tác tại Bệnh viện Hà Đông, Hà Nội, người bác sỹ dù không thân quen nhưng dám lấy mạng sống của mình ra “thế chấp” kêu cho ba chàng trai khi biết họ bị tù oan. Khi hỏi đến bệnh tình của A., bà Hồng đã nấc lên trong máy: “Chị đang đứt từng khúc ruột đây, thương nó quá. Em đến nhà chị đi.”
  •  Như đã nói ở trên, nhiễm HIV không phải là bệnh cấp tính, không gây tử vong ngay, HIV cũng không dễ lây, khi biết ai đó bị nhiễm HIV không nên hốt hoảng. 
  • Trong trường hợp này,  người bị coi là nhiễm HIV phủ nhận kết quả xét nghiệm dương tính. Điều 30 Luật HIV quy định rõ những người được quyền thông báo kết quả nhiễm HIV. Nếu so với luật, thì "đồng nghiệp" của tác giả, chị Thu Hà, hay bà Phạm Thị Hồng không thuộc bất kể nhóm nào được phép thông báo kết quả của người nhiễm HIV. Bởi vậy, nếu có những hành động như bài báo tả thì những người này vi phạm điều 30 Luật HIV và Điều 38 Bộ luật dân sự.  Việc những người không có thẩm quyền thông báo kết quả xét nghiệm HIV của người khác trên phuơng tiện thông tin đại chúng sẽ làm những người khác sợ không dám đi xét nghiệm, mà thế thì chương trình khuyến khích xét nghiệm HIV do các bác Bộ Y tế phát động, các bác Hà nội vừa hưởng ứng nhiệt liệt đấy thất bại là cái chắc!
  • Chỉ định "uống thuốc ngay càng sớm càng tốt" là không chính xác. Hiện nay, lợi ích việc điều trị sớm cho người nhiễm HIV  vẫn đang được các nhà khoa học trên thế giới tranh cãi. Một lý do làm người ta không muốn cho bệnh nhân điều trị sớm là vì thuốc điều trị HIV cũng có nhiều tác dụng phụ mà khi đã bắt đầu điều trị có nghĩa là suốt cả phần đời còn lại phải uống thuốc. Ở Việt Nam, điều trị bằng thuốc kháng vi rút (ARV) chỉ được thực hiện khi số tế bào bạch cầu CD4 dưới 250 /mm3 máu (ngoài ra bệnh nhân phải đạt nhiều tiêu chuẩn khác về mặt xã hội, tuân thủ điều trị, và sinh học nữa). 
  • Trong trường hợp có người nhiễm HIV cần xét nghiệm và điều trị, không cần phải ai làm cầu nối. Tại các phòng xét nghiệm tự nguyện, các phòng điều trị ngoại trú và bệnh viện có xét nghiệm HIV và tư vẫn miễn phí, nếu cần điều trị cũng có thuốc miễn phí. Đừng nghe môi giới kẻo mất tiền lại phải mang ơn nhầm. 
"Chẳng khó khăn gì tôi đã tiếp cận được bệnh án của A., bàn tay tôi run run lật tờ phiếu xét nghiệm HIV. Không thể khác được rồi, A. đã bị HIV."
  • Điều này như nói ở trên, là vi phạm luật HIV.  Thật ra cũng không hiểu lắm về quy định ai được phép đọc bệnh án bệnh nhân. Từ trước đến giờ thấy người nhà bệnh nhân toàn bị mắng là không được đọc bệnh án của bệnh nhân.  

"Qua một kênh thông tin được biết, những ngày tại trại giam, trong một buổi chơi thể thao, A. đã va chạm với bạn tù và cả hai cùng chảy máu. Rồi người bạn tù ấy chết, nghe nói vì bị SIDA, khi được trả tự do, A. đi xét nghiệm và kết quả là cầm trong tay “bản án tử hình”.
  • Trước tiên là không có ai bị SIDA cả, trước đây người ta gọi AIDS theo tiếng Pháp là SIDA, giờ thông nhất là gọi AIDS. Gọi SIDA là kiểu miệt thị trong dân gian thôi, không có bảng phân loại bệnh tật nào có bệnh tên là SIDA hết. 
  • Các nghiên cứu trên thế giới cho  thấy HIV không lây qua đường tiếp xúc xã hội thông thường. Ám chỉ HIV lây trong chấn thương do thể thao thế này có thể sẽ làm tăng kỳ thị, xa lánh người nhiễm HIV. Còn nếu chuyện này có thật, thì các nhà khoa học Việt Nam nên nghiên cứu rồi công bố đi, hơi hiếm gắp đấy! (tớ nghĩ đến trường hợp không tiêm chích gì, không quan hệ tình dục, mà lại nhiễm HIV - rồi các báo sẽ giật tít "cả thế giới xôn xao vì ..." hay "cả nhà tù náo loạn vì " hoặc là "thân nhân nhiều người tù đau đớn ...")
  • Nếu không xét nghiệm HIV trước khi vào tù, thì có thể sẽ thiếu cơ sở để khẳng định là nhiễm HIV khi ở trong tù. Nhưng nếu một ai đấy không nhiễm HIV, vào tù rồi nhiễm HIV trong tù thì cũng không ngạc nhiên. Có thể chả phải chơi thể thao đâu, mà có thể trong tù vẫn có tiêm chích ma túy và quan hệ tình dục đồng giới nam (các bạn có tưởng tượng là cái ngòi bút bi mà mài nhọn thành cái kim tiêm và dùng để chích ma túy chung cho mấy chục người trong trại không?) . Tớ nói có thể thôi, chứ tớ chả có bằng chứng mà nói là trong tù có những chuyện đó. Nếu thực sự quan tâm đến sức khỏe đồng loại đang bị giam cầm, thì những người có lương tri và trách nhiệm cũng nên quan tâm đến việc phòng lây lan HIV qua những đường ấy ở trong tù.
Tớ viết cái này là vì hôm trước chót bảo bạn L2C làm này làm kia với các nhà báo. Chắc bạn ấy biết thừa là bao nhiêu tiền của đã được tài trợ cho các bạn nhà báo viết về HIV đi tắm biển nghỉ mát này nọ để học cách viết về HIV, hoặc đổ tiền cho cái kênh truyền hình kia để làm truyền thông về HIV  rồi mà người được đánh giá là thông minh giỏi giang nhất đài còn nói thế (mong là người viết nghe nhầm ý chị!). Thôi, giờ cho tớ nói lại: việc tốt nhất các cậu nên làm là đừng có cuồng nộ cho mệt! 

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Bài trình bày



Chúc mừng các cậu với các sự kiện vừa tổ chức thành công nhé. Tớ vừa đọc bài trình bày bằng PowerPoint của hội thảo. Bài trình bày có rất nhiều thông tin. Ở đây, tớ có mấy góp ý nhỏ về hình thức của bài trình bày PowerPoint thôi.

  1. Nên có một slide nói rõ mục đích của bài trình bày: ví dụ tiều đề slide là “Mục đích” hoặc “Mục tiêu” : sau bài trình bày này người tham dự sẽ hiểu về vấn đề ABC, hoặc là: sau bài trình bày này người tham dự sẽ biết cách đánh giá vấn đề XYZ.

  1. Nên có một slide về cấu trúc bài trình bày: ví dụ: tiêu đề slide là “Nội dung trình bày” co các mục như
    1.  Mục đích.
    2.  Tình hình quốc tế.
    3.  Tình hình trong nước.
    4.  Giải pháp.

  1. Hình thức mỗi slide: Tùy vào mục đích, nhưng trong trường hợp này, tớ nghĩ bài trình bày có thể dễ đọc hơn nếu áp dụng vài quy tắc đơn giản sau:

    1. Nguyên tắc 6x6x6: Mỗi slide không quá 6 dòng, mỗi dòng không quá 6 từ, cứ 6 slide thì thêm một hình ảnh cho sinh động.

    1. Cỡ chữ nên to vừa phải: ví dụ: tiêu đề slide dùng khoảng 36 đến 44 pt, phần nội dung dùng 32pt, bold. Không nên dùng gạch chân hoặc chữ in nghiêng.

    1. Kiểu chữ dễ đọc: ví dụ Arial. Không nên dùng các kiểu chữ phức tạp vì khi chiếu lên khó đọc hơn.

    1. Màu sắc giữa phần chữ (text) và vần nền (background) có độ tương phản rõ: Nền đậm, chữ sáng hoặc nền sáng, chữ đậm. Cá nhân tớ thích nền trắng, chữ đậm, vì nền tối dễ gây cảm giác buồn ngủ ở những phòng họp tối. Không nên dùng ảnh nhiều màu làm nền, vì như thế khó chỉnh màu của phần chữ.

    1. Chế độ chuyển giữa các slide (transition) và chuyển chữ (animation) đơn giản.  Ví dụ như Transition là No transition và animation là Appear.

  1. Để thuận tiện khi trình bày, có thể ghi lại tất cả những vấn đề cần nói trong phần notes dưới mỗi slide, rồi in ra ở chế độ có notes hoặc là để chế độ nhìn thấy notes ở máy tính để đọc khi trình bày.

  1. Để cho người nghe theo dõi và nắm bắt dễ hơn, nên in thêm tài liệu để phát tay, là bài viết đầy đủ, hoặc chính là các slide có kèm phần note.

Chúc các cậu tiếp tục có các sự kiện thành công và sớm đạt được mục tiêu đề ra.

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

20 phút ...



Tớ nghiện thuốc lá. Mỗi ngày chỉ hút khoảng một bao. Bỏ rồi hút lại cũng nhiều lần. Nghiện thuốc lá (cũng như nghiện những thứ khác bạn thường nghe như nghiện rượu, nghiện ma túy hay những thứ bạn ít nghe đến như nghiện đường, nghiện sô-cô-la và những thứ mới được đưa thêm vào danh sách nghiện như nghiện game, nghiện net, và một thứ nghiện mới nhất được nhiều người nhắc là nghiện sex) không dễ gì mà bỏ.
Lần này tớ dừng hút thuốc cũng được hơn năm rồi. Đôi khi chỉ nghĩ đến, nhìn thấy bao thuốc, hoặc ngửi thấy mùi là lại vật vã! Những lúc đi ăn uống bia bọt này nọ, tay không có điếu thuốc cũng thấy buồn. Nhưng không dám hút, chả phải vì sợ chết gì, mà vì sợ sẽ không được hôn và … 
Nhiều người có quan niệm hút thuốc lá mùa hè sẽ nóng, hút thuốc mùa đông sẽ ấm. Sai. Hút thuốc lá làm co mạch máu ngoại vi, nên người hút sẽ không cảm thấy nóng hay ấm hơn gì cả. Do cơ chế này, thuốc lá thuốc lào chỉ có tác dụng duy nhất là dí vào vết thương để cầm máu (bọn trẻ con quê tớ bảo vặt lông ra dịt vào vết thương cũng cầm máu, mà ngày ở quê còn bé quá, làm gì thằng nào có gì để vặt ra mà dịt vết thương). 
Đừng thắc mắc là tự dưng lại nói chuyện co mạch máu ngoại vi. Chắc bạn cũng biết, đàn ông có chỗ nhiều lúc cần mạch máu giãn ra và có càng nhiều máu dồn về càng tốt. Nếu giờ mạch máu bị co lại, không có hoặc ít máu dồn về, mềm oặt, thì còn cơm cháo gì. Nếu bạn đang hút thuốc mà vẫn tự tin, bỏ thuốc bạn sẽ còn tự tin hơn nữa. Còn nếu bấy lâu không tự tin, mà vẫn hút thuốc, thì bỏ thuốc đi, bạn sẽ tự tin ngay! 
Bỏ thuốc đi cho trym cứng môi mềm. Nếu lý do đấy chưa đủ để bỏ thuốc thì bạn đọc thêm dưới đây, thế nào cũng tìm được thêm lý do để không hút thuốc. Những lý do này là tớ lấy từ một cái biển khuyên không hút thuốc của các bạn mẽo hay được gọi ngắn gọn là "Poster 20 phút". 


Nguồn: CDC. Dịch: Gúc gờ. Hiệu đính: nước chè quê
Sau khi dừng hút thuốc 20 phút, cơ thể của bạn bắt đầu có một loạt các thay đổi:

20 phút sau khi dừng hút thuốc lá
Nhịp tim của bạn trở lại bình thường

12 giờ sau khi cai thuốc lá
Nồng độ khí Carbon monoxide trong máu của bạn về mức bình thường.

2 tuần đến 3 tháng sau khi cai thuốc lá
Nguy cơ đau tim của bạn bắt đầu giảm.
Chức năng phổi của bạn bắt đầu cải thiện.

1-9 tháng sau khi cai thuốc lá
Bệnh ho và thở hụt hơi của bạn giảm.

1 Năm Sau khi cai thuốc lá 
Nguy cơ mắc bệnh mạch vành do hút thuốc của bạn sẽ giảm một nửa so với người đang hút thuốc

5 năm sau cai thuốc lá
Sau khi cai thuốc 5-15 năm, nguy cơ đột quỵ của bạn giảm xuống bằng mức của người bình thường.

10 Năm sau khi cai thuốc lá
Nguy cơ ung thư phổi của bạn bằng một nửa của người hút thuốc.
Nguy cơ ung thư miệng, họng, thực quản, bàng quang, thận, tuyến tụy của bạn đều giảm. 

15 Năm sau khi cai thuốc lá
Nguy cơ bệnh mạch vành của bạn bằng ở mức của người không hút thuốc.

(À, mà khi bỏ thuốc nhớ tập thể dục hay thay đổi chế độ ăn nữa. Tháng đầu tiên bỏ thuốc, tớ tăng vọt 5 cân đấy!) 

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Nho xanh!

Tớ thử làm con cáo phát! 
Tớ không ăn mấy chùm nho Mỹ treo lủng lẳng ở chợ Hôm, không phải vì nó quá cao, mà là vì giá nó quá cao! Nhưng đời nào cáo như tớ lại nói thẳng ra thế. Tớ phải bảo nho Mỹ xanh lắm. Đọc xong cái này các bạn thấy tớ nói thế có lý không nhé: 

1. Nho Mỹ mà không chắc là nho Mỹ: Cứ tin là các bác bán hàng đang được tờ báo nọ quảng cáo nói đúng là nho của bác được xách tay  từ Mỹ về đi, tin là bạn phân biệt được quả nho đi máy bay từ Mỹ về khác quả nho đi ô tô từ Lạng Sơn xuống, hay quả nho đi tàu hỏa từ Bình Thuận ra đi (dù thực sự tớ có thời gian trồng nho, hái nho, và cả ăn nho nữa, tớ chịu không phân biệt được các bạn ạ) chắc gì quả nho xách tay ở Mỹ về đã là nho của Mỹ?  Hơn 60% trái cây, rau quả bán ở Mỹ là nhập từ nước khác bạn ạ. Nho, chuối ở Mỹ cũng toàn từ Chile, Mexico với Brazil  thôi. Muốn kiểm tra bạn bấm vào đây, lựa chọn chữ grapes (nghĩa là quả nho ấy), rồi bấm vào nút calculate, bạn sẽ biết nguồn gốc quả nho bán ở Mỹ là từ đâu. 

2. Nho là một trong những thứ quả bẩn nhất ở Mỹ: Bạn bảo chả cần biết từ đâu, nhưng mua ở Mỹ là tiêu chuẩn của Mỹ rồi. Chả chắc! Bạn đọc báo cáo này đi. Có khoảng 189.000 doanh nghiệp nước ngoài đăng ký cung cấp thực phẩm vào Mỹ . Cục Thuốc và Thực phẩm (FDA), tức cơ quan phụ trách chất lượng thuốc và thực phẩm của Mỹ chỉ kiểm tra 153 doanh nghiệp trong số đó trong năm 2008 thôi, có nghĩa là chưa đến 1% số doanh nghiệp cung cấp thực phẩm vào Mỹ được FDA kiểm tra bạn ạ. Ai đảm bảo là đủ tiêu chuẩn? Nho bán ở Mỹ là một trong 12 loại rau quả bẩn nhất. Ăn một khẩu phần nho Mỹ là ăn 47 - 67 loại thuốc bảo vệ thực vật khác nhau đấy.    

3. Thực phẩm ở Mỹ gây hậu quả nghiêm trọng: Ở Mỹ, Cơ quan phòng chống kiểm soát bệnh tật (CDC) ước tính hàng năm có khoảng 76 triệu trường hợp mắc các bệnh do thực phẩm gây ra (tức là khoảng 1/5 dân số Mỹ, hoặc là xấp xỉ 90% dân số Việt Nam bạn ạ), khoảng 325 nghìn người phải nhập viện, và 5.000 người tử vong liên quan đến các bệnh từ thực phẩm mỗi năm đấy. Những ngày này mà đọc tin ở Mỹ, bạn sẽ thấy đầy tin về việc các cửa hàng phải thu hồi một loại mầm cây gì đấy mà dân Mỹ vẫn ăn sống do 30 người đã phải nhập viện sau khi ăn cái rau này. Lý do là rau bị nhiễm loại vi khuẩn có nguồn gốc từ 'lòng' người. Trong khi ở Việt Nam, cứ sợ bẩn, nhưng từ đầu năm đến giờ mới chỉ có khoảng nghìn người phải đi viện và hai mấy người chết do ngộc độc thực phẩm thôi. (đọc ở đây, phần D.1. nhé.)


Các bạn đồng ý với tớ nho Mỹ xanh không? Tớ có làm cáo được không?

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

"Chầm chậm" ... "đại hội người tình"


"... I was so right.....




.... all the lovers who have gone, they dont compare to you!"


Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Không tiêm nữa đâu!

Chuyện đội mũ bảo hiểm với tớ cũng đau đầu phết, vì nhà tớ chả ai chịu đội. Thấy tớ nói nhiều, lúc tớ ở nhà, nếu mọi người không đi bằng ô-tô thì sẽ lôi xe đạp ra đi để tránh đội mũ bảo hiểm. Mọi người bảo với tớ rằng đi xe đạp có ngã cũng không nặng như đi xe máy, nên không cần đội mũ bảo hiểm! Thôi thì lạy trời, chứ đi trên đường thì biết thế nào! Người lớn đi xe đạp càng phải đội mũ bảo hiểm, vì người trên 30 tuổi, xương bắt đầu loãng, não bắt đầu teo, nhưng thể tích cái hộp sọ không bé lại làm cho một cũ ngã nhẹ cũng gây sang chấn lớn. 

Vì thế, nhìn thấy quảng cáo mũ bảo hiểm rùm beng của một hãng mũ bảo hiểm ví mũ bảo hiểm với vắc xin làm tớ thấy bực mình. Ở đây không nói đến thông tin cho thấy ở nước ngoài các bậc cha mẹ rất do dự khi phải tiêm vắc xin cho con cái do chưa có nghiên cứu nào trong thời gian đủ dài để khẳng định là vắc xin không gây ra một nguy hại nào trong suốt đời người hoặc không ảnh hưởng tới các thế hệ con cháu sau này, dù tác dụng phòng các bệnh truyền nhiễm ngay trước mắt là không thể chối cãi, thì tớ thấy có nhiều lý do để có thể nói rằng không thể ví mũ bảo hiểm là vắc xin: 

1. Định nghĩa: Theo định nghĩa của vắc xin thì mũ bảo hiểm không thể là một vắc xin. Vắc xin (vaccine) có thể hiểu là những chất ngoại lai từ bên ngoài được đưa vào cơ thể để kích thích hệ miễn dịch cơ thể sinh ra các yếu tố kháng lại bệnh tật lâu dài. Mũ bảo hiểm chỉ được dùng bên ngoài. Nên gọi chính xác mũ bảo hiểm là một loại dụng cụ bảo vệ, tương tự như giày bảo vệ chân, găng tay bảo vệ tay! Hay cụ thể hơn, cho dù bao cao su có thể làm giảm nguy cơ mắc bệnh lây qua đường tình dục 95%, người ta cũng không thể gọi bao cao su là vắc xin, mà vẫn đang miệt mài ngày đêm nghiên cứu tìm vắc xin thực sự! 

2. Cách dùng: Về cách dùng càng không thể gọi mũ bảo hiểm là vắc xin. Vắc xin được coi là phương thức phòng bệnh được ưa chuộng vì dễ sử dụng, hiệu quả dài lâu. Tùy vào từng loại vắc xin cụ thể, thông thường một liều vắc xin gồm 1 – 3 lần tiêm hoặc uống, và sau khoảng 5 – 10 năm mới phải tiêm hay uống lại một lần nữa. Không có loại vắc xin nào phải tiêm hàng ngày, hay tiêm một ngày nhiều lần. Trong khi đó, mũ bảo hiểm cần phải được đội trong bất cứ tình huống nào người sử dụng ngồi trên xe đạy hay xe máy. Ngay đứa trẻ con cũng biết tiêm vắc xin là đau, bố mẹ không thể sáng sáng bảo với con là “con tự tiêm liều vắc xin phòng chống thương tích đi” hoặc “ra đấy để bố tiêm vắc xin cho con”. 

3. Tác dụng: Mũ bảo hiểm không có tính bảo vệ thương vong như vắc xin bảo vệ cơ thể khỏi bệnh tật. Vắc xin bảo vệ cơ thể làm giảm tỷ lệ mắc bệnh đến 90% hoặc hơn ngay cả khi tiếp xúc với tác nhân gây bệnh. Không thể phủ nhận mũ bảo hiểm có hiệu quả trong việc giảm nguy cơ tử vong, và chấn thương sọ não ở người đi xe máy. Nguy cơ tử vong ở người đội mũ bảo hiểm giảm khoảng 40% so nguy cơ tử vong với người không đội mũ bảo hiểm. Tuy nhiên, thương tích do đi xe máy còn phụ thuộc đến nhiều vấn đề khác như tốc độ đi xe máy, lái xe cẩn thận hay không, có uống rượu và chất kích thích khi điều khiển xe không, chất lượng của đường xá như thế nào, việc thực thi luật giao thông ra sao. Có những nghiên cứu cho thấy do tin tưởng vào có mũ bảo hiểm làm cho nhiều lái xe bất cẩn hơn, và do đó, mũ bảo hiểm không làm giảm tỷ lệ thương vong. 

4. Hình ảnh quảng cáo: Hình ảnh nhiều mũ bảo hiểm trong một ống tiêm trái ngược với khuyến cáo hiện nay là phải dùng bơm kim tiêm sử dụng một lần. Trong một thời điểm nhất định, một người chỉ đội một mũ bảo hiểm. Nhiều mũ bảo hiểm trong một bơm tiêm có thể ám chỉ việc có thể dùng một bơm kim tiêm cho nhiều người. Chưa kể, hình ảnh chiếc kim tiêm to và sáng loáng sẽ gợi cảm giác đau đớn cho bất cứ ai khi nhìn thấy. 

5. Khẩu hiệu quảng cáo: “Một mũ bảo hiểm. Một cuộc sống” là câu khẩu hiệu khó hiểu. Mũ bảo hiểm có thể giúp làm giảm nguy cơ thương vong, nhưng không có nghĩa là một mũ bảo hiểm tương ứng với một cuộc đời. Câu khẩu hiệu đó chỉ đúng trong trường hợp chiếc mũ bảo hiểm vỡ và người đội mũ chết! Thực tế, một đời người cần phải có nhiều mũ bảo hiểm. Sau mỗi lần va chạm mạnh, nếu vẫn còn sống, cần phải thay mũ bảo hiểm. Lý do là khi va chạm, chất liệu của mũ bảo hiểm bị nén lại, và làm giảm khả năng bảo vệ trong những lần va đập tiếp theo, dù bằng mắt thường không nhìn thấy bề ngoài của mũ biến dạng. Chất liệu làm mũ cũng bị biến hóa theo thời gian. Nếu không hỏng hóc gì, sau 5-7 năm cũng nên thay mũ bảo hiểm mới. 

Tóm lại, tớ nghĩ việc ví mũ bảo hiểm là một loại vắc xin là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết và phản khoa học hoặc cố ý đánh lừa người tiêu dùng, và làm tớ từ giờ lại mất thêm công để thuyết phục bọn trẻ con là mũ bảo hiểm không phải là vắc xin, đội mũ bảo hiểm không đau và không gây sốt đâu! 

Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

Không phải tai xanh!

Hôm nay tớ đọc được một tin ở đây  mô tả một nguời ở Quảng Ngãi mắc bệnh lợn tai xanh có đoạn này: 

"Health workers said the virus of PRRS has a particular affinity for the macrophages particularly those found in the lung. Macrophages are part of the body defenses. Those present in the lung are called alveolar macrophages. They ingest and remove invading bacteria and viruses but not in the case of the PRRS virus. Instead, the virus multiplies inside them producing more viruses and kills the macrophages. Once it has entered a herd the virus tends to remain present and active indefinitely. The fatality rate is at 7%, thus, it can do harm if patients are not timely hospitalized".

Tớ bảo ôi, tiếng Anh mượt thế, thế mà có lúc tớ cứ bảo là vịt-lấm-lét toàn tin vịt. Nhưng mà đọc lại, tớ mới thấy thủ này hình như giống thủ, xôi này hình như giống xôi, hỏi gúc gờ, tìm ra luôn chỗ này

"The virus of PRRS has a particular affinity for the macrophages particularly those found in the lung. Macrophages are part of the body defences. Those present in the lung are called alveolar macrophages. They ingest and remove invading bacteria and viruses but not in the case of the PRRS virus. Instead, the virus multiplies inside them producing more virus and kills the macrophages. Once it has entered a herd it tends to remain present and active indefinitely."

Với các bạn chưa quen PRRS là gì thì PRRS là bệnh lợn tai xanh. Đoạn tiếng anh trên là mô tả cơ chế gây bệnh của vi rút PRRS khi ở trong phổi lợn

Các bạn thấy 2 đoạn văn khác gì nhau không? Nói chung tớ không làm về bản quyền, cũng chưa viết báo bao giờ, chả biết quy định của báo mạng về chuyện trích dẫn thế nào. Mà việc trích dẫn thì cũng chả ảnh hưởng gì, mình phải tận dụng sự phát triển của khoa học thế giới chứ. Nhưng mà các bạn thấy câu cuối cùng của đoạn trích đầu tiên không?  Đại ý câu ấy có nghĩa là "tỷ lệ tử vong là 7 % nếu bệnh nhân không được nhập viện kịp thời". Không thể tìm thấy câu tiếng anh ấy ở đâu, cuối cùng tớ thấy nguồn gốc thông tin này ở đây, trong bài nói về bệnh liên cầu ở người! 

Các bạn hỏi thế thì sao phải quan tâm, người ta nói thế để mình mắc bệnh thì phải đi bệnh viện kịp thời còn gì! Vấn đề ở đây là ở trên thế giới chưa bao giờ phát hiện người bị bệnh tai xanh các bạn ạ.  Nguyên văn bản tin của Vịt-lấm-lét bảo có 1 người ở Quảng Ngãi chết do bệnh tai xanh, mô tả cơ chế rõ ràng thế, lại có cả tỷ lệ chết nữa, tức là phải có nhiều người mắc bệnh tai xanh rồi, những ai chữ nghĩa lỗ mỗ như tớ là hoảng hốt nghĩ ngay đến vi rút biến đổi gen lây bệnh cho người giống kiểu cúm gà! 

Sau khi có bác tiến sĩ viện trưởng bảo ăn thịt lợn tai xanh sẽ mắc bệnh liên cầu lợn (bệnh liên cầu lợn có triệu chứng là nôn, sốt, viêm não, xuất huyết da, hoại tử da, kinh lắm í), dân chúng đã sợ lắm rồi. Giờ ăn lợn tai xanh mắc luôn bệnh tai xanh nữa. Lợn chết gần hết rồi, giờ lan sang đến người nữa, làm sao mà chặn được, vi rút gây bệnh tai xanh tự bay trong không khí được 3km cơ, thế thì chả mấy chốc Hà Nội vắng ngắt, tớ cứ hình dung lúc đấy nổi lềnh bềnh như lợn ở hồ Gươm,  hay tắc như quân của tôn sĩ nghị ở sông Hồng , eo, chả dám nghĩ nữa! 

Thôi, chả nói chuyện đấy nữa, tớ sợ, chắc các bạn cũng sợ. Khẳng định lại với các bạn: Bệnh tai xanh là bệnh tai xanh. Bệnh liên cầu là bệnh liên cầu. Không có bệnh tai xanh thì vẫn có bệnh liên cầu. Phải nói thêm là báo chí thường nói là ăn thịt lợn bị ốm mới bị liên cầu, trong thực tế thông thường liên cầu vẫn có ở lợn, mà lợn không có triệu chứng ốm đau gì đâu. Bệnh lợn tai xanh hiện giờ vẫn đang là độc quyền của lợn. Người ở Quảng Ngãi kia nghi là bị nhiễm liên cầuNgoài liên cầu ra, theo tớ còn những nguyên nhân gây bệnh khác có thể nghĩ đến là bệnh nhân này bị nhiễm cùng lúc xoắn khuẩn lép-tô và thương hàn hoặc phó thương hàn

Cách phòng bệnh là không nên ăn thịt lợn chưa được kiểm dịch, chưa nấu chín kỹ. Khi tiếp xúc với lợn phải có quần áo bảo hộ lao động. 

Nói thì dễ chứ cũng chả biết mua thịt lợn không bị bệnh ở đâu. Chắc phải nhờ bác Nguyễn Lân Dũng hỏi Quốc hội với Chính phủ luôn chỗ mua thịt, chứ chỗ mua rau quả an toàn thôi chưa đủ. 

Tớ nghĩ việc đưa tin người chết vì bệnh tai xanh là một việc làm thiếu hiểu biết, mong cho các bạn bạn đưa tin đấy bị kiểm điểm nhẹ nhẹ như có lần mấy bạn nào đấy bảo ăn bưởi bị ung thư.  

Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Thôi thì thả bóng lên trời!

Tuần trước có hội nghị nghiên cứu tự kỷ quốc tế 2010. Có nhiều nghiên cứu, đồng nghĩa với nhiều kết quả được công bố. Nhưng chưa có nghiên cứu nào được gọi là đột phá, hay làm thỏa lòng mong đợi của cha mẹ có trẻ tự kỷ vì chưa tìm thấy thuốc chữa, và ngày càng nhiều yếu tố được kể đến như là nguyên nhân có thể gây tự kỷ.


Để đánh giá tổng quan một vấn đề hoặc phân tích chi tiết một nghiên cứu cụ thể nào đó cần thời gian, và trình độ, mà tớ thì thiếu cả 2. Tạm kể ở đây một vài kết quả nghiên cứu về tự kỷ vừa được công bố, và được truyền thông quan tâm: 

1. Thuốc điều trị vô sinh có thể liên quan đến tự kỷ

2. Di cư có thể là một nguyên nhân gây ra tự kỷ. Lúc đầu, người ta cho rằng cha mẹ da màu (người Á, và người Phi) có nguy cơ có con tự kỷ cao hơn. Nhưng kết quả nghiên cứu cho thấy tỷ lệ trẻ tự kỷ chỉ cao lên khi người da màu di cư đến các nước khác. Các nhà nghiên cứu cho rằng cuộc sống căng thẳng khi di cư có thể là nguyên nhân của tự kỷ.

3. Chụp cắt lớp não có thể chẩn đoán sớm tự kỷ.

4. Giáo dục hành vi không làm giảm triệu chứng của tự kỷ, nhưng cải thiện được sự tương tác giữa cha mẹ và con tự kỷ. 

5. Chế độ ăn kiêng casein và gluten không ảnh hưởng đến hành vi của trẻ tự kỷ. Đã nói về nghiên cứu này trong một entry trước. Đây không phải là nghiên cứu đầu tiên về gluten và tự kỷ. Các nghiên cứu trước đây hầu hết đều cho thấy gluten không ảnh hưởng đến tự kỷ. Nghiên cứu lần này đặc biệt hơn, vì là một thử nghiệm lâm sàng có đối chứng, và áp dụng phương pháp "mù đôi". Mô tả nôm na là trẻ tự kỷ được chia nhiều nhóm khác nhau, nhóm được ăn gluten, nhóm không. Những người chăm sóc và đánh giá hành vi không biết trẻ nào được ăn gluten, trẻ nào không, bởi vậy những đánh giá về hành vi của họ được coi là khách quan hơn. 

6. Phát hiện một loại thuốc mới có thể cải thiện các triệu chứng của bệnh tự kỷ. 

7. Trẻ tự kỷ không làm tăng tỷ lệ ly hôn của cha mẹ. Mặc dù có nhiều gia đình than phiền về việc mất công chăm sóc trẻ tự kỷ, làm các cặp vợ chồng thiếu quan tâm đến nhau, và tỷ lệ ly hôn nhiều hơn, nhưng kết quả nghiên cứu cho thấy tỷ lệ ly hôn ở các cặp có con tự kỷ và các cặp có con không tự kỷ là như nhau. 

Còn vô cùng nhiều nghiên cứu khác nữa, ai quan tâm, xin mời vào đây tải kỷ yếu các công trình nghiên cứu được công bố tại hội nghị nghiên cứu tự kỷ quốc tế 2010. Tập kỷ yếu nặng 5,5MB, dày 788 trang! 

Hôm thứ 2, 24/5/2010 Ủy ban Y tế của Anh đã rút giấy phép hành nghề của bác sĩ Andrew Wakefield, người đầu tiên công bố nghiên cứu vắc xin phòng Sởi - Quai bị - Rubella là nguyên nhân gây tự kỷ trên tạp chí danh tiếng Lancet. Nghiên cứu này đã làm cho ngành công nghiệp vắc xin bị sụt giảm và không thể nào hồi phục lại được dù có nhiều nghiên cứu sau đó cho thấy không có sự liên quan nào giữa vắc xin và tự kỷ. Nhiều nhà hoạt động vì bệnh tự kỷ cho rằng đây là sự trả đũa của ngành công nghiệp vắc xin với Andrew. Andrew thề sẽ tiếp tục nghiên cứu sự ảnh hưởng của vắc xin đến bệnh tự kỷ và sức khỏe của những trẻ em được tiêm vắc xin nói chung. Tớ đã từng bình luận về vấn đề này một lần ở những entry đầu tiên, chưa có đủ kiến thức bình luận thêm!

Tạm thế đã. Không ủng hộ thả bóng thì cũng chả biết làm gì. Thôi thì thả bóng lên trời! 

Phần thưởng cho nhà ngoại cảm



Ông già ở Mỹ tên là Randi này sẽ trao thưởng 1 triệu đô la Mỹ cho nhà ngoại cảm nào chứng minh được mình có khả năng siêu nhiên thực sự, mà không nhà ngoại cảm nào thèm. Ở Việt Nam, bác Nguyễn Phúc Giác Hải và trung tâm nghiên cứu của bác ấy khẳng định ngoại cảm với siêu nhiên là có thực. Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng đã giúp tìm bao nhiêu mộ liệt sĩ rồi. Có bạn nào mà biết địa chỉ bác Nguyễn Phúc Giác Hải, hay nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, hay cô đồng nào các bạn biết thì báo cho họ liên hệ với ông Randi nhé (đừng liên lạc với tớ). Chắc các nhà ngoại cảm với cô đồng chả quan tâm đến tiền đâu, các bạn cố gắng thuyết phục họ cứ lấy đi, thứ nhất là để ông già Mỹ kia và cả thế giới phải tin ngoại cảm là có thật, thứ hai là có 1 triệu đô làm từ thiện.

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Dở hơi, không biết bơi!

A. Truyện ngụ ngôn (sưu tầm và rút gọn lại)
Bữa nọ, nhà bác học phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đò vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông  hỏi: Anh cũng biết văn nghệ nữa à? Anh lái đò lễ phép: Thưa ông tôi chỉ có biết chèo đò, đâu có biết văn nghệ là cái gì? Nhà bác học nói: Văn nghệ mà anh không biết thì anh chết nửa đời người rồi. À mà anh có biết chính trị là gì không? Dạ, không biết! Thế thì anh chết nửa đời người nữa rồi. Trời bỗng thình lình nổi gió, nước sông cuộn sóng ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa sông. Anh lái đò sợ một mình chèo không kịp bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi: Dạ thưa ông biết chèo không ạ? Nhà bác học la:Hứ, cái anh này, chèo, tôi đâu có biết! Anh lái đò vừa chống chọi với phong ba, vừa cười bảo: Dạ, thì hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy! Sóng ngày càng to, nước ào ạt tràn vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đò hốt hoảng hỏi: Thưa ông, ông biết bơi không ạ! Nhà bác học tái xanh mặt mày lại: Tôi không biết bơi, lạy anh, anh cứu tôi, không thì tôi nguy mất! Anh lái đò nhìn nhà bác học đáp: Bơi mà không biết thì hôm nay ông chết cả đời người, còn gì?

B. Truyện thật 
Dạo này anh em, bác cháu hơi bất hòa. Sắp nghỉ hè, bảo đi học bơi, lớn bảo bận, trẻ bảo bể bẩn không đi. Ở tây, người ta khuyến cáo cha mẹ nên cho con cái đi học bơi từ khi tròn 1 tuổi ( Nếu chậm tinh thần và thể chất thì để muộn hơn) dù họ không phải dùng xe lội nước chở khách ở thủ đô bao giờ. Ở mình, mùa mưa 2 năm trước, bác sĩ còn chết đuối giữa đường. Bây giờ, người ta mua tàu thuyền chuẩn bị cho đại lễ, mình không lo mà đi học bơi, có phải dở hơi không.  Cứ nghĩ là mình hiểu biết, nói người khác sẽ nghe, hoặc có nhận thức rồi, sẽ thực hành ngay được. Thật chả có gì dễ! 

C.  Tất nhiên, không phải cứ biết bơi là không chết đuối. Tránh chết đuối (và một số tai nạn khác), nhiều điều khác phải dạy cho trẻ và cả người lớn: không đi vào những nơi nguy hiểm, biết cách gọi người giúp đỡ khi cần thiết, sử dụng phao cứu sinh đạt tiêu chuẩn .... Một kỹ năng cần thiết, các ông bố và mẹ nên biết:  
Hô hấp nhân tạo (Hà hơi thổi ngạt và ép tim ngoài lồng ngực - tiếng tây là CPR) cho  trẻ 1 - 8 tuổi: 
1. Kiểm tra đáp ứng. Lắc hoặc vỗ nhẹ vào đứa trẻ. Kiểm tra xem trẻ có cử động hoặc hoặc đáp ứng gì không. Gọi to "Có sao không?"
2. Nếu trẻ không có phản ứng, kêu cứu ngay .Nhờ ai đó gọi cấp cứu và đi lấy một máy rung tim tự động bên ngoài (AED) nếu có. Không được để đứa trẻ nằm một mình để gọi cấp cứu hoặc lấy AED cho đến khi bạn đã thực hiện CPR khoảng 2 phút.
3. Cẩn thận đặt đứa trẻ nằm ngửa .Nếu trẻ có nguy cơ bị chấn thương cột sống, nên có hai người di chuyển đứa trẻ để ngăn chặn việc đầu và cổ bị xoắn.





4. Làm thông đường hô hấp. Nâng cằm đứa trẻ lên bằng một tay. Đồng thời, dùng tay kia ấn nhẹ xuống trán (hình trên).
5. Hãy nhìn, lắng nghe, và cảm giác về hơi thở.Để tai của bạn sát miệng và mũi của trẻ. Theo dõi cử động lồng ngực. Cảm nhận hơi thở của trẻ bằng má của bạn (hình trên)


6. Nếu không thấy trẻ tự thở:
· Dùng miệng của bạn ngậm chặt miệng của trẻ.
· Bịt kín mũi trẻ.
· Nâng cằm và giữ đầu của trẻ hơi ngửa ra (hình trên).
· Thổi 2 lần liên tiếp. Mỗi lần thổi khoảng một giây, và nếu thổi đúng thì phải thấy ngực trẻ phồng lên.
7. Thực hiện ép ngực:
· Đặt một gan bàn tay lên xương ức - ngay dưới núm vú. Không được để gan bàn tay xuống tận phía cuối của xương ức.
·  Đặt bàn tay kia của bạn trên trán của trẻ, giữ cho đầu hơi ngửa ra (hình trên).
·  Ấn lồng ngực của đứa trẻ để nó nén khoảng 1 / 3 đến 1 / 2 chiều cao của ngực.
·  Ép ngực 30 lần. Sau mỗi lần ép, hãy để ngực phồng lên hoàn toàn. Ép ngực NHANH, dứt khoát, và liên tục. Vừa ép vừa đếm nhanh từ 1 đến 30: "1,2,3,4,5,6,7,8,9,10,11,12,13,14,15,16,17,18,19,20,21,22 , 23,24,25,26,27,28,29,30, dừng "
8. Thổi ngạt hai lần nữa. Thấy lồng ngực trẻ căng lên là thổi đúng.
9. Tiếp tục CPR (Ép ngực 30 lần, sau đó thổi ngạt 2 lần, sau đó lặp lại) trong khoảng 2 phút.
10. Sau khi đã thực hiện CPR khoảng 2 phút, nếu đứa trẻ vẫn không có hơi thở bình thường, ho, hoặc cử động gì, nếu bạn đang một mình cũng cứ để đứa trẻ nằm đó để gọi người cấp cứu hoặc 115 ngay.  Nếu có AED cho trẻ em, sử dụng ngay.
11. Tiếp tục bước 9 cho đến khi trẻ hồi phục hay người trợ giúp đến.
Nếu đứa trẻ bắt đầu tự thở được, để trẻ năm nghỉ. Theo dõi nhịp thở của trẻ cho đến khi người giúp đỡ đến.

Dịch: Gúc gờ. Hiệu đính: NCQ

Chú ý: Nếu không có người dậy làm CPR chuyên nghiệp, có thể tự tập ở nhà. Dễ, nhưng không tập, lúc chả may cần cũng không thể làm được.

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

Cô gái Hà Lan vô tội!

Nài nỉ mãi, cũng có người nói thích blog của tớ, viết entry này coi như tiết mục "Thanh Hạnh với người hâm mộ"! ( hôm nay dù áo không vương son, thì cũng biết sẽ bị tra hỏi kiểu gì rồi!). Nhiệt tình như danh hài mới vào vai phó giám đốc kênh truyền hình về thông tin y tế, nhỉ? 

Hôm nay có một bài mới trên blog của Bác sĩ Gupta về việc gluten trong thức ăn không thay đổi hành vi ở trẻ tự kỷ. Mình rất thắc mắc số người được nghiên cứu rất nhỏ, có 14 trẻ, lại được chia ra làm mấy nhóm, thì kết quả nghiên cứu có thể khái quát hóa lên được không. Chắc Bác sĩ Gupta cũng phải có lý gì đó khi giới thiệu cái nghiên cứu này, danh tiếng CNN chắc phải được bảo vệ hơn bộ phận tiếng Việt của một đài abc nào đó chứ! Trong bài cũng nói sắp có hội nghị về nghiên cứu tự kỷ. Hy vọng là hội nghị có những kết quả nghiên cứu tích cực hơn mang lại niềm hy vọng cho những ai đang còn hy vọng. 

Điều quan trọng nhất trong bài này, theo tớ, là lời khuyên của ông chủ tịch IMFAR: các bậc phụ huynh phải cân nhắc kỹ, đừng chạy theo những thông tin chưa được kiểm chứng. 

Thôi, tớ không nói linh tinh nữa, nói nhiều lòi cái đuôi "đỗ thị bích" ra, tớ nguyện làm "trần ngọc thơ", nhờ các bạn gúc gờ dịch, rổi chấm phẩy lại tý, đưa lên đây. Tớ nêu rõ đây là nguồn gốc thông tin là từ blog của Bác sĩ Gupta nhé, đừng ai ném đá gì, vì xin lỗi "em chỉ là ...giảo sư", không phải giáo sư mà cũng chả thuộc giáo phường hay giáo hội nào.

(chú ý là có mấy cái tính từ và động từ trong ngoặc kép ở trên, các bạn chưa hiểu thì lại gúc gờ nhá). 


Nghiên cứu cho biết chế độ ăn kiêng Gluten không tác động tới  hành vi của trẻ tự kỷ

Trisha Henry,



CNN Y tế 

Một nghiên cứu mới đây đã chứng minh rằng loại bỏ các protein trong lúa mì, lúa mạch, lúa mạch đen và sữa trong chế độ ăn không  cải thiện hành vi của trẻ tự kỷ.
Trong khi các bác sĩ không hề khuyên phải áp dụng các chế độ ăn uống đặc biệt trong điều trị tự kỷ, vẫn có thông tin do các gia đình phát tán trên internet ca ngợi tác dụng của việc loại bỏ thực phẩm có chứa gluten và casein ra khỏi chế độ ăn uống của trẻ mắc chứng tự kỷ. Tác giả nghiên cứu cho biết hiện nay gần một phần ba số trẻ tự kỷ được áp dụng chế độ ăn kiêng gluten và casein nhằm giảm bớt triệu chứng của bệnh về phát triển thần kinh này.
Nữ diễn viên, nhà hoạt động Jenny McCarthy là một trong những nguời tích cực nhất trong tuyên truyền việc triệu chứng tự kỷ của con trai mình được cải thiện khi cô thay đổi chế độ ăn uống cậu bé.
Hiện giờ người ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân cũng như cách điều trị chứng tự kỷ, một loại rối loạn phát triển thần kinh gây cản trở giao tiếp và tương tác xã hội. Trong khi chỉ có một số ít phương pháp điều trị dựa trên các bằng chứng khoa học nếu áp dụng sớm trong những đầu năm đầu đời của trẻ có thể cải thiện hành vi ở một số trẻ em, thì nhiều gia đình do gặp nhiều khó khăn trong chăm sóc con cái dẫn đến việc họ phải thử nhiều phương pháp điều trị chưa được nghiên cứu.
Tác giả nghiên cứu là Tiến sĩ Susan Hyman cho biết các nhà nghiên cứu tại Trung tâm y tế, Đại học Rochester ở New York đã nghiên cứu một cách nghiêm ngặt nhất chế độ ăn uống không có gluten và casein .
Nghiên cứu được thực hiện ở 14 trẻ tự kỷ trong độ tuổi từ 2 ½ và 5 ½ tuổi - nhưng không bị bệnh celiac hoặc dị ứng với sữa và lúa mì.
Đầu tiên họ loại bỏ gluten và casein trong chế độ ăn uống của các em. Sau bốn tuần, các em đã được chọn ngẫu nhiên vào các nhóm ăn những bữa ăn nhẹ được kiểm soát nghiêm ngặt có gluten hay casein, hoặc cả hai, hoặc giả dược. Sau đó các nhà nghiên cứu hỏi phụ huynh, giáo viên và trợ lý nghiên cứu về hành vi của đứa trẻ trước và sau khi đã ăn thức ăn đó.
"Trong những trường hợp được kiểm soát này, chúng tôi đã không tìm thấy ảnh hưởng nào của gluten và casein đến hành vi ở trẻ em mắc chứng tự kỷ  không bị bệnh đường ruột ", Hyman cho biết.
David Mandell chủ tịch của Ủy ban Chương trình IMFAR khuyên phụ huynh cần phải cân nhắc cái giá phải trả cũng như đánh giá lợi ích trước khi định áp dụng một chế độ điều trị mới cho con em của họ.
Hyman và Mandell nói rằng cần phải có các nghiên cứu khác xem xét ảnh hưởng của chế độ ăn uống với mỗi phân nhóm cụ thể của chứng tự kỷ.
Kết quả nghiên cứu này sẽ được công bố vào cuối tuần này tại Hội nghị quốc tế về Nghiên cứuTự kỷ tại Philadelphia.
Tự kỷ thường bắt đầu biểu hiện ở trẻ dưới 3 tuổi. Theo số liệu mới nhất của Trung tâm phòng chống kiểm soát bệnh tật Hoa Kỳ, trung bình, cứ 110 trẻ em ở Mỹ thì 1 em có dấu hiệu nào đó của tự kỷ.
Trẻ em mắc chứng tự kỷ có thể có một hoặc nhiều rối loạn thần kinh phức tạp, dẫn đến suy giảm chức năng xã hội, giao tiếp khó khăn, và hành vi hạn chế và lặp đi lặp lại.


NỮA