Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Tiếp câu chuyện cái trinh...

Tớ hay đọc báo và viết bình luận vài câu ngắn ngắn (không liên quan đến phản biện xã hội nhá). 
Đôi khi tớ cũng vất vả khi một em bé trai ở Đồng Nai vào viện, lúc chết lại thành bé gái và đưa về gia đình ở Bình Dương, em bé 3 tuổi lại thành người phụ nữ 30 tuổi đi lại khắp nơi trong vùng nên mắc bệnh, hay bệnh ở lợn lại thành bệnh của người, hoặc ví dụ mới nhất như thế này:
Nguyên văn thông báo của Bộ Y tế: "3.Tả (A00): ghi nhận 19 trường hợp mắc mới, không có tử vong." và    "6.Sốt xut huyết (A90): Trong tháng ghi nhận 3.388 trường hợp mắc tại 40 tỉnh, thành phố, trong đó có 09 trường hợp tử vong".
Còn đây là tin của Thông tấn xã Việt Nam: Đặc biệt, trong tháng 5 đã ghi nhận 3.388 trường hợp mắc phẩy khuẩn tả tại 40 tỉnh, thành phố, trong đó có chín trường hợp tử vong".
Tớ chả bức xúc gì đâu, báo cứ thế nên việc tớ làm cũng thú vị, chứ báo đúng hết, thì người ta tự đọc báo chứ đợi tớ đọc với bình luận làm gì! 
Hôm nay mọi người cùng đọc với tớ bài báo này nhá. Đề tài này không thuộc lĩnh vực tớ thích bình luận, nhưng tớ quan tâm vì liên quan đến cái vụ đàn ông có trinh. Tớ sợ khi nào người yêu tớ bắt tớ đến chỗ bà đấy khám! Đùa thế thôi, đến GS Nguyễn Tài Thu còn bảo khó lắm thì tớ chả tin là  sờ dái tai mà đoán được dái ...đái! (viết rất rõ rồi nhé, hy vọng không còn bạn nào đề nghị giải thích thêm)
Ghi chú: Chữ in nghiêng là trích từ bài báo, chữ thường là ý kiến của tớ. 
Một trong ba chàng trai ngồi tù oan lĩnh án 'trên cả tử hình'
Tiêu đề này tớ thấy có mấy điểm không ổn: 
  • "Một trong ba chàng trai" sẽ làm cho người đọc rất băn khoăn trong 3 người bị chụp ảnh trong bài báo, thì người "lĩnh án" là ai. Vì bài báo nói đến nhiễm HIV,  làm 2 người còn lại có thể sẽ bị nghi ngờ là bị nhiễm HIV, và có thể sẽ bị ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của họ. 
  • "trên cả tử hình" là không chính xác, gây ra hiểu nhầm là bị nhiễm HIV là đồng nghĩa với chết hoặc kinh khủng hơn cả chết. Trong thực tế, không phải cứ nhiễm HIV là sẽ chết ngay. Nếu sống lành mạnh, được chăm sóc y tế đầy đủ, người nhiễm HIV  khỏe mạnh và lao động bình thường trong thời gian dài. 
  • "tù oan" là chưa chính xác, vì tòa đã xử oan hay không đâu mà báo lại thay tòa tuyên bố là oan?
"Khuya ngày 2/6, đang ngủ, điện thoại rung, đầu bên kia cô bạn đồng nghiệp giọng có vẻ hốt hoảng:
- Anh biết tin về ba thanh niên tù oan chưa? Có một người trong số họ bị HIV.
Tôi bật dậy gọi cho Thu Hà, Phó Tổng Giám đốc Công ty cổ phần truyền thông S là nơi sản xuất nội dung kênh 02TV, một kênh truyền hình chuyên về sức khoẻ và có chuyên mục “Sống cùng HIV”. Đầu dây bên kia có cảm giác Thu Hà đang nén tiếng thở dài: “Em sẽ là cầu nối để A đến được nơi khám, chữa bệnh và cấp thuốc miễn phí. Phải cho A uống thuốc ngay càng sớm càng tốt anh ạ. Sao ở đời lại có người tội thế không biết.”

"Sáng sớm hôm sau tôi gọi cho A., giọng A. bình thản: Em không sao hết, tin vịt. Tôi thở phào nhẹ nhõm định bốc máy mắng cô bạn đồng nghiệp nhưng vẫn bán tín, bán nghi nên gọi cho bố A. Ông thừa nhận chuyện A. bị HIV là có thật. Để chắc chắn, tôi gọi cho bà Phạm Thị Hồng, đang công tác tại Bệnh viện Hà Đông, Hà Nội, người bác sỹ dù không thân quen nhưng dám lấy mạng sống của mình ra “thế chấp” kêu cho ba chàng trai khi biết họ bị tù oan. Khi hỏi đến bệnh tình của A., bà Hồng đã nấc lên trong máy: “Chị đang đứt từng khúc ruột đây, thương nó quá. Em đến nhà chị đi.”
  •  Như đã nói ở trên, nhiễm HIV không phải là bệnh cấp tính, không gây tử vong ngay, HIV cũng không dễ lây, khi biết ai đó bị nhiễm HIV không nên hốt hoảng. 
  • Trong trường hợp này,  người bị coi là nhiễm HIV phủ nhận kết quả xét nghiệm dương tính. Điều 30 Luật HIV quy định rõ những người được quyền thông báo kết quả nhiễm HIV. Nếu so với luật, thì "đồng nghiệp" của tác giả, chị Thu Hà, hay bà Phạm Thị Hồng không thuộc bất kể nhóm nào được phép thông báo kết quả của người nhiễm HIV. Bởi vậy, nếu có những hành động như bài báo tả thì những người này vi phạm điều 30 Luật HIV và Điều 38 Bộ luật dân sự.  Việc những người không có thẩm quyền thông báo kết quả xét nghiệm HIV của người khác trên phuơng tiện thông tin đại chúng sẽ làm những người khác sợ không dám đi xét nghiệm, mà thế thì chương trình khuyến khích xét nghiệm HIV do các bác Bộ Y tế phát động, các bác Hà nội vừa hưởng ứng nhiệt liệt đấy thất bại là cái chắc!
  • Chỉ định "uống thuốc ngay càng sớm càng tốt" là không chính xác. Hiện nay, lợi ích việc điều trị sớm cho người nhiễm HIV  vẫn đang được các nhà khoa học trên thế giới tranh cãi. Một lý do làm người ta không muốn cho bệnh nhân điều trị sớm là vì thuốc điều trị HIV cũng có nhiều tác dụng phụ mà khi đã bắt đầu điều trị có nghĩa là suốt cả phần đời còn lại phải uống thuốc. Ở Việt Nam, điều trị bằng thuốc kháng vi rút (ARV) chỉ được thực hiện khi số tế bào bạch cầu CD4 dưới 250 /mm3 máu (ngoài ra bệnh nhân phải đạt nhiều tiêu chuẩn khác về mặt xã hội, tuân thủ điều trị, và sinh học nữa). 
  • Trong trường hợp có người nhiễm HIV cần xét nghiệm và điều trị, không cần phải ai làm cầu nối. Tại các phòng xét nghiệm tự nguyện, các phòng điều trị ngoại trú và bệnh viện có xét nghiệm HIV và tư vẫn miễn phí, nếu cần điều trị cũng có thuốc miễn phí. Đừng nghe môi giới kẻo mất tiền lại phải mang ơn nhầm. 
"Chẳng khó khăn gì tôi đã tiếp cận được bệnh án của A., bàn tay tôi run run lật tờ phiếu xét nghiệm HIV. Không thể khác được rồi, A. đã bị HIV."
  • Điều này như nói ở trên, là vi phạm luật HIV.  Thật ra cũng không hiểu lắm về quy định ai được phép đọc bệnh án bệnh nhân. Từ trước đến giờ thấy người nhà bệnh nhân toàn bị mắng là không được đọc bệnh án của bệnh nhân.  

"Qua một kênh thông tin được biết, những ngày tại trại giam, trong một buổi chơi thể thao, A. đã va chạm với bạn tù và cả hai cùng chảy máu. Rồi người bạn tù ấy chết, nghe nói vì bị SIDA, khi được trả tự do, A. đi xét nghiệm và kết quả là cầm trong tay “bản án tử hình”.
  • Trước tiên là không có ai bị SIDA cả, trước đây người ta gọi AIDS theo tiếng Pháp là SIDA, giờ thông nhất là gọi AIDS. Gọi SIDA là kiểu miệt thị trong dân gian thôi, không có bảng phân loại bệnh tật nào có bệnh tên là SIDA hết. 
  • Các nghiên cứu trên thế giới cho  thấy HIV không lây qua đường tiếp xúc xã hội thông thường. Ám chỉ HIV lây trong chấn thương do thể thao thế này có thể sẽ làm tăng kỳ thị, xa lánh người nhiễm HIV. Còn nếu chuyện này có thật, thì các nhà khoa học Việt Nam nên nghiên cứu rồi công bố đi, hơi hiếm gắp đấy! (tớ nghĩ đến trường hợp không tiêm chích gì, không quan hệ tình dục, mà lại nhiễm HIV - rồi các báo sẽ giật tít "cả thế giới xôn xao vì ..." hay "cả nhà tù náo loạn vì " hoặc là "thân nhân nhiều người tù đau đớn ...")
  • Nếu không xét nghiệm HIV trước khi vào tù, thì có thể sẽ thiếu cơ sở để khẳng định là nhiễm HIV khi ở trong tù. Nhưng nếu một ai đấy không nhiễm HIV, vào tù rồi nhiễm HIV trong tù thì cũng không ngạc nhiên. Có thể chả phải chơi thể thao đâu, mà có thể trong tù vẫn có tiêm chích ma túy và quan hệ tình dục đồng giới nam (các bạn có tưởng tượng là cái ngòi bút bi mà mài nhọn thành cái kim tiêm và dùng để chích ma túy chung cho mấy chục người trong trại không?) . Tớ nói có thể thôi, chứ tớ chả có bằng chứng mà nói là trong tù có những chuyện đó. Nếu thực sự quan tâm đến sức khỏe đồng loại đang bị giam cầm, thì những người có lương tri và trách nhiệm cũng nên quan tâm đến việc phòng lây lan HIV qua những đường ấy ở trong tù.
Tớ viết cái này là vì hôm trước chót bảo bạn L2C làm này làm kia với các nhà báo. Chắc bạn ấy biết thừa là bao nhiêu tiền của đã được tài trợ cho các bạn nhà báo viết về HIV đi tắm biển nghỉ mát này nọ để học cách viết về HIV, hoặc đổ tiền cho cái kênh truyền hình kia để làm truyền thông về HIV  rồi mà người được đánh giá là thông minh giỏi giang nhất đài còn nói thế (mong là người viết nghe nhầm ý chị!). Thôi, giờ cho tớ nói lại: việc tốt nhất các cậu nên làm là đừng có cuồng nộ cho mệt! 

4 nhận xét:

  1. Sao họ viết ký sự mà cứ phải thương xót hộ một cách trơ trẽn thế nhỉ. Cái cần minh bạch thì không làm được, cái không được thì tô hô cho thiên hạ biết rõ như chăn nhà mình!

    Trả lờiXóa
  2. Kiểu này CLB chúng tớ phải đến học hỏi kinh nghiệm chiến đấu với báo chí của các bạn có Hát.

    Tớ có bao giờ thèm cuồng nộ đâu, tớ đóng cửa về nhà dạy con thôi.

    Trả lờiXóa
  3. @TQ: Tôi không thấy trơ trẽn, tôi thấy người viết rất là tinh tế, cảm nhận được cả sự kìm nén tiếng thở dài qua điện thoại!
    @L2C: Đất nước đang thanh bình, các cậu đừng gây chiến tranh với chiến đấu nữa. Nếu có thời gian thì mở các lớp dậy tập đọc cho các bạn ấy (nhưng mà tớ nghĩ là có một số bạn bị hạn chế tiếp thu, mắc bệnh hoang tưởng, suy diễn lung tung, hoặc là nhìn thế giới bằng đôi mắt khác thế kia, thì các cậu cũng mất công chả kém gì dạy dỗ các VIP của các cậu). Học kinh nghiệm của các bạn nhiễm HIV thì các cậu cũng phải có điều kiện ví dụ: Mỹ viện trợ hơn 80 triệu đô, ngân hàng thế giới với liên hợp quốc thêm mấy chục triệu đô nữa.

    Trả lờiXóa
  4. Đi lạc tận đâu rồi, không thấy tăm hơi

    Trả lờiXóa

NỮA